PHI LỘ
DIỄN ĐÀN VĂN HÓA VIỆT CỔ
DÂN TỘC-NHÂN BẢN-MINH TRIẾT
PHI LỘ
Cùng bạn đọc,
Ta thường nói: “Việt Nam rừng vàng
biển bạc.” Không sai. Nhưng nay rừng hết rồi, còn biển vừa ô nhiễm vừa bị lấn
chiếm! Chính lúc tưởng như bị dồn tới đường cùng, chúng ta khám phá ra kho tàng
vô giá mà tổ tiên để lại: Văn Hóa. Từng bị coi là đám Tàu lai trôi sông lạc chợ
tụ tập ở đồng bằng sông Hồng, đọc nhờ học mướn từ tiếng nói đến chữ viết Trung
Hoa, hàng nghìn năm cớm rợp dưới bóng văn hóa Hán, chúng ta hèn yếu đi, tưởng
chừng không bao giờ ngóc đầu lên được! Hơn nghìn năm dù được giải phóng về lãnh
thổ, về chủ quyền, nhưng chúng ta chưa bao giờ được giải phóng về văn hóa. Tới
tận hôm nay, cái bóng văn hóa Trung Hoa vẫn đè nặng lên tâm khảm mỗi người dân
Việt.
Thật đáng mừng là sang kỷ nguyên mới,
sự thật bị chôn vùi hàng nghìn năm đã phát lộ: Đất Việt Nam là cái nôi của con
người và văn hóa phương Đông. Claude-Lévi-Strauss nhà nhân học lớn của thế giới
viết: “Con người chỉ thực sự sáng tạo những công trình vĩ đại vào buổi đầu.
Trong bất cứ lĩnh vực nào, chỉ có bước đầu hoàn toàn có giá trị, những giai đoạn
kế tiếp chỉ là sự lặp lại những giai đoạn đã qua.” “Một trong những giai đoạn nhiều sáng tạo nhất
của lịch sử nhân loại xảy ra vào thời đại đá mới với sự phát minh ra trồng trọt,
chăn nuôi…” [1] Đúng vậy, từ 50-40.000 năm trước, tổ tiên ta chiếm lĩnh phương
Đông và sáng tạo nền văn minh nông nghiệp rực rỡ. Khoảng 4000 năm TCN, tổ tiên
ta đã khám phá triết lý Âm Dương Ngũ hành, nắm vững Dịch lý, Phong thủy, chữ
Giáp cốt đã trưởng thành và 5300 năm trước xây dựng nhà nước Xích Quỷ hùng mạnh
và văn minh hàng đầu thế giới. Cùng với văn hóa vật thể là công cụ đá, đồ gốm,
đồ ngọc, đồ đồng, những vật nuôi cùng cây trồng là nền văn hóa tinh thần vô
cùng rực rỡ và nhân bản. Đó là vũ trụ quan tham thiên lưỡng địa; nhân sinh quan
nhân chủ, thái hòa tâm linh; là quan hệ kinh tế bình sản và đạo Việt An vi. Nền
nhân văn nông nghiệp đã giúp tổ tiên chúng ta làm nên văn minh phương Đông rực
rỡ.
Có thể khẳng định, việc tìm lại tổ
tiên cùng nền văn hóa Việt cổ là khám phá lớn lao nhất trong lịch sử nhân loại.
Khám phá này không chỉ viết lại lịch sử phương Đông mà còn viết lại những trang
quan trọng nhất của lịch sử loài người. Không chỉ viết lại lịch sử mà còn làm
thay đổi số phận của dân tộc Việt. Khi nhận ra tổ tiên là người đầu tiên khai
phá châu Á và sáng tạo nền văn hóa phương Đông kỳ vĩ, 90 triệu người Việt sẽ được
giải phóng về tinh thần, sẽ ngửng đầu tạo nên sức mạnh vĩ đại.
Tuy nhiên, việc phá vỡ định kiến từng
sâu rễ bền gốc hàng nghìn năm trong đầu óc con người không bao giờ dễ dàng. Do
vậy, cùng với công bố những bài viết và những cuốn sách, chúng tôi chủ trương lập
trang mạng DIỄN ĐÀN VĂN HÓA VIỆT CỔ để sớm đưa thông tin mới nhất tới bạn đọc đồng
thời muốn cùng bạn đọc đối thoại để góp phần soi sáng lịch sử.
Trân trọng
Nhà văn, nhà nghiên cứu văn hóa lịch sử
Hà
Văn Thùy
VIỆT CỔ: CÁI NÔI CỦA VĂN MINH CHÂU Á
Tao Baby
Lời Ban Biên tập:
Bạn tôi, ông Alan J.
Patterson, người Canada, là Cơ trưởng của hãng Boeing, sau phần đời dài lang
thang khắp thế giới, ông chọn nơi đậu cuối cùng là Sài Gòn, bên cạnh người vợ
Việt Nam quá cố. Ông đang giúp tôi hiệu đính bản tiếng Anh cuốn Viết lại lịch sử
Trung Hoa. Ông gửi tôi bài viết của cô bé người Việt ở Mỹ, ông không biết tên,
nhan đề Ancient Việt: Cradle of Asian Civilization. Theo link tới bài viết, tôi
vào trang blog THOUGHTS OF A TAOIST BABE, gặp cô bé còn rất trẻ có bút danh Tao
Babe. Người phương Tây không hiểu nghĩa bút danh này nhưng theo tôi, phải chăng
là Bé Tạo hay Con Tạo? Nếu vậy cô bé muốn làm Tạo Hóa?
Tôi gặp lại
mình, vào một đêm tháng Tám năm 2004, đã choáng váng như say sóng khi biết tin:
người tiền sử theo ven biển Ấn Độ tới Việt Nam 70.000 năm trước… Với tấm lòng của
một cô gái như thế này, tôi tin vào tuổi trẻ Việt và tương lai dân tộc.
*
Tôi sinh ra ở Việt Nam.
Khi viết những lời này, tôi suy nghĩ tới ý nghĩa thực sự và
sâu sắc nhất của chúng. Ra khỏi cái bóng tối tăm của quê hương tôi trong quá khứ,
trộn lẫn sương mù và khói thuốc pháo, tôi hầu như không thể nhìn thấy diện mạo của
những người đến trước tôi; những khuôn mặt quen thuộc thoáng qua của một ngàn
năm xa vắng; những người tự gọi mình là người Việt Nam.
Khói và sương mù trở nên dày hơn, xa xăm hơn, tôi cố gắng
nhìn thấu. Sau hai ngàn năm, không khuôn mặt nào còn lại, chỉ có những hình thức
mơ hồ. Quá khứ, chỉ có bóng tối. Và nó ở lại ... hàng ngàn năm Bóng Tối.
Tôi lớn lên với ý nghĩ, chúng ta chỉ là một phần nhỏ bé của
một nền văn minh khổng lồ và mạnh mẽ ở phía bắc, xa hơn rất nhiều trong lịch sử
được ghi lại; một nền văn minh đã phát minh ra hàng ngàn điều quan trọng, từ gốm,
giấy, lụa. Đối với người Việt Nam, chúng tôi đã được chứng minh là hoàn toàn
không có sáng tạo, tích cực gì; xã hội của chúng ta không có kỹ thuật và tiên
tiến đủ để có những người khổng lồ tinh thần có khả năng làm những kỳ công như
vậy. Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã phát minh ra nước mắm, nhưng rồi cũng thất bại
trong cuộc tranh luận vì trong lịch sử, người Hy Lạp đã khẳng định trước ý tưởng
đó.
Người Trung Quốc ở phía Bắc là một quốc gia giàu có và mạnh
mẽ mà chúng tôi là những người nghèo khó ở phía nam, những người hầu như trần
truồng và đói khát. Tôi lớn lên với suy nghĩ rằng sở dĩ tiếng nói và phong tục
tập quán Việt tương tự như Trung Quốc bởi vì chúng tôi đã sao chép chúng, mà
không hề có nguyên bản gốc của mình.
Tôi rất xin lỗi.
Tôi chỉ có thể xin tổ tiên của tôi tha thứ. Tôi không biết.
Làm thế nào tôi biết được? Chúng tôi chưa bao giờ biết sự thật, và sự thật là:
Đất Việt cổ, phía nam sông Hoàng Hà, là cái nôi của nền văn
minh châu Á!
Vậy làm sao chúng tôi có thể trở thành cái nôi của nền văn
minh châu Á? Rõ ràng, chúng tôi không có các tác phẩm lịch sử ghi lại điều này.
Tất cả lịch sử lâu đời và nổi tiếng của chúng tôi đã bị xoá bỏ hơn hai ngàn năm
trước và bị đàn áp trong đau đớn và chết chóc. Và ngoài ra, các bài viết lịch sử
không phải bao giờ cũng là chứng cứ bởi lẽ mọi người đều biết lịch sử được viết
bởi những người chiến thắng và không nhất thiết gần với sự thật.
Không, đây là một tuyên bố phi thường, và như Carl Sagan
nói, 'yêu sách phi thường đòi hỏi phải có bằng chứng phi thường.' Vì vậy, với
ít tác phẩm lịch sử trưng dẫn này, cái “bằng chứng bất thường của tôi”đến từ
đâu? Hai từ-khảo cổ di truyền học và khảo cổ học.
Khảo cổ di truyền học
Hãy bắt đầu với Archaeogenetics (khảo cổ di truyền học), vì
nó có các gen để tìm ra những người tạo ra một nền văn minh. Archaeogenetics là
một phương pháp tương đối mới để nghiên cứu khoa học quá khứ của con người bằng
cách áp dụng các kỹ thuật di truyền phân tử: phân tích ADN thu được từ các di
tích khảo cổ học, phân tích ADN từ dân số hiện đại và áp dụng các phương pháp
toán thống kê các tài liệu khảo cổ học và vật liệu di truyền.
Phương pháp này gần đây đã có sẵn do công việc đột phá của
các nhà di truyền học khám phá bộ gen của con người. Với bản in màu xanh khoa học
này, các nhà khoa học đã có thể khảo sát dòng dõi con người từ quá khứ xa xôi
và làm sáng tỏ những gì trước đây không rõ ràng.
Đây là tuyên bố công khai mở từ một tài liệu được phát hành
vào năm 1992 bởi một nhóm các nhà di truyền học thuộc Hiệp hội Di truyền Hoa Kỳ.
DNA của ty thể (mtDNAs) từ 153 mẫu độc lập bao gồm bảy quần thể
châu Á đã được khảo sát về biến thể tuần tự bằng cách sử dụng phản ứng chuỗi
polymerase (PCR), phân tích endonuclease hạn chế và lai tạo oligonucleotide.
Tất cả các quần thể châu Á chia sẻ hai hình thái đa dạng
sinh học AluIIDdI cổ ở 10394 và 10397 và tương tự về mặt di truyền cho thấy
chúng có chung tổ tiên. Sự đa dạng mtDNA lớn nhất và tần số cao nhất của mtDNAs
với HfiaI / HincII morph 1 đã được quan sát thấy ở người Việt Nam cho thấy một
nguồn gốc Mongoloid Nam của người châu Á.
Tần số đa dạng cao của người Việt Nam và tần số cao của
HincII / H # aI morph 1 haplotypes cho thấy phía Nam Trung Quốc là trung tâm của
phát tán mtDNA châu Á (BLANC et al.1983) ... Các tần số cao của nhóm haplotype
xóa D * mtDNAs ở Đông Nam Á, các hòn đảo Thái Bình Dương và Thế giới Mới ngụ ý
rằng những người di cư mang nhãn hiệu này là hậu duệ từ một cộng đồng người
sáng lập đơn lẻ. ( Hiệp hội Genetics của Mỹ) * Nghiên cứu kỹ càng của về trình
tự gen của họ đã cho thấy một sự thật đáng kinh ngạc: "Dữ liệu cung cấp bằng
chứng cho thấy người Việt Nam đa dạng nhất, và do đó, dân số già nhất." *
Điều này có nghĩa là (trống vui lòng), lịch sử mà con người liên quan đến chúng
ta, thực hiện những lời dạy thầm vì thiếu bằng chứng bằng văn bản, về Đế quốc
Việt Nam vĩ đại của chúng ta, thật sự là tất cả.
Khảo cổ học
Bây giờ chúng ta đến với Khảo cổ học. Sách có thể bị đốt
cháy và các nhà sử học có thể bị chôn sống để trấn áp sự thật và lịch sử, nhưng
số lượng lớn các hiện vật cổ xưa nằm không bị xáo trộn, dưới lòng đất ngàn năm
không dễ bị phá hủy như vậy. Với việc khôi phục các hiện vật cũng đi đến sự phục
hồi của quá khứ cổ xưa của nhân dân tôi.
Tất cả những gì cần làm là:
1) Xác định di cốt và những thứ khác
2) Niên đại của chúng
3) Ghi lại các vị trí địa chất của chúng
Sự thật sẽ xuất hiện
một khi các hiện vật cổ đã được tìm thấy.
Niên đại và vị trí là rất quan trọng bởi vì trước năm 111
TCN, khu vực Nam sông Dương Tử, từ Thái Bình Dương đến biên giới phía đông của
Miến Điện, là toàn bộ lãnh thổ Việt Nam. Bản đồ dưới đây cho biết đâu là lãnh
thổ của Việt Nam và được gọi là gì.
Bản đồ này không cho thấy Đài Loan, mặc dù các mô hình di cư
cho thấy tổ tiên cổ của tôi đã đi tới đảo đó ít nhất là ba đợt liên tiếp. Làn
sóng đầu tiên là vào năm 4.000 trước Công nguyên từ khu vực gần Hòa Bình (trong
vùng Bắc Việt Nam hiện nay). Dụng cụ đá và vật liệu di truyền từ các mảnh xương
khớp với những vật liệu được tìm thấy từ cả hai địa điểm. Làn sóng thứ hai xuất
phát từ khu vực Bắc Sơn (cũng tại Bắc Việt Nam ngày nay) và cũng có các công cụ,
rìu, di truyền, vv ... làn sóng thứ ba là đa dạng nhất, đến từ Java và
Malaysia. Đợtg cuối cùng này định cư dọc theo khu vực duyên hải miền Trung Việt
Nam và tạo nên người Champa ngày nay (mô hình chuyển đổi này sẽ được trình bày
kỹ hơn trong bài đăng sau).
Bản đồ cho thấy thời cổ đại Bách Việt (百越 / 百 粵) cổ xưa như
thế nào. Thuật ngữ Bách Việt có nghĩa là một trăm bộ lạc người Việt, nối lại
câu chuyện cổ đại của Lạc Long Quân và Âu Cơ, và 100 con của họ sinh ra từ một
túi trứng với 100 quả trứng. Mặc dù thần thoại giống như câu chuyện cổ tích của
trẻ em nhưng nó là nghiên cứu khoa học về di truyền học xác định sự lan rộng địa
lý của người Việt Nam trong khu vực đó chứ không phải trí tưởng tượng kỳ diệu của
ai đó về một quá khứ vinh quang mà có thể hoặc không thể tồn tại.
Bất cứ thứ gì tìm thấy trong vùng đó có niên đại trước năm
111 TCN là nguồn gốc Việt Nam vì đó là nơi mà người Việt Nam đã sống hàng ngàn
năm trước năm 111 TCN. Vâng, bây giờ là lãnh thổ Trung Quốc và bất cứ điều gì xảy
ra sau năm 111 TCN đều có thể được Trung Quốc tuyên bố chủ quyền, nhưng điều đó
không phủ nhận thực tế là người Việt Nam sống ở khu vực đó trước khi bị người
Hán chiếm giữ. Điều này có nghĩa là bất kỳ hiện vật cổ nào cũng phải thuộc về
người Việt Nam chứ không phải người Hán.
Vì tôi không thể đi vào chi tiết của tất cả các hiện vật
khác nhau có nguồn gốc Việt Nam do phạm vi bài viết nhỏ này, bây giờ tôi sẽ tập
trung vào gốm sứ. Tôi sẽ cố gắng tìm hiểu chi tiết những khám phá khảo cổ khác
trong các bài đăng sau này.
Theo LADIR Dynamics, Phòng thí nghiệm Tương tác và Phản ứng ở
Đại học Paris 6, các miếng gốm cổ có từ 4000 năm trước Công nguyên (đã hơn
6.000 năm trước). Trong phân tích của họ, đồ sứ và đồ trang sức đã xuất hiện ở
khu vực Đông Nam Á, nơi người Việt đang sinh sống vào thời đó.
Những mảnh gốm cổ nhất (<4000 B.C.) được tìm thấy ở Đài
Loan, ở Philippines và ở Việt Nam. Các đồ gốm sứ Việt Nam đầu tiên có từ thời
Hùng (700 TCN). Các mảng chữ Hán-Việt bao gồm từ màu nâu đỏ đến màu be-vàng, từ
màu xám đến trắng, và phong cách của họ rất đơn giản, theo truyền thống Phật
giáo. Đồ đá Celadon xuất hiện với sự độc lập về chính trị, dưới triều Lý
(1009-1225) và Trần (1225-1400) và trở nên phổ biến ở Trung Quốc.
Cũng có bằng chứng bằng văn bản về điều này vẫn còn tồn tại ở
Mông Cổ theo yêu cầu của Kubilai Khan:
Kubilai Khan, vị hoàng đế Mông Cổ, đã yêu cầu "bát sứ
trắng" bao gồm trong cống mà ông hoàng của Việt Nam nợ ông. Các đồ gốm đơn
sắc của Lý và Trần được phủ ba loại men (màu ngà, nâu và ngọc bích); chúng bao
gồm các bình lớn, bát, đĩa, chén, bình, và có thể được trang trí bằng lá, hoa,
động vật, v.v.
Các phân tích cũng xác định loại đất sét, nguyên liệu cùng
các kỹ thuật được sử dụng và khu vực địa lý mà đất sét được lấy.
Cấu trúc vi mô của gốm sứ chứa rất nhiều thông tin về các kỹ
thuật và vật liệu được sử dụng vào thời điểm đó. Nhờ quang phổ Raman, thành phần
có thể được phân tích mà không gây nguy hiểm cho bản thân đối tượng. Có vẻ như
đồ gốm Việt Nam có tỷ lệ ôxít sắt tương đối cao, nó giải thích màu sắc của
chúng, cũng như oxit kali và đặc biệt là nhôm (> 30%) và phải được nung ở
nhiệt độ rất cao. Quang phổ Raman có thể cho thấy sự khác biệt giữa các bản sao
hiện đại và cổ đại.
Với tất cả những bằng chứng này, tôi đã nhận ra rằng tổ tiên
tôi là một đế quốc hùng mạnh một thời, rộng khắp khắp lục địa Châu Á. Chúng tôi
đã có một quá khứ dài và nổi tiếng, đầy những anh hùng vĩ đại và các vị vua
hùng mạnh.
Người dân chúng ta lan rộng khắp nơi, di cư đến các vùng đất
xa về phía bắc của nước Việt Nam ngày nay. Các gen của chúng ta-máu mẹ của
chúng ta chảy qua anh em chúng ta ở phía bắc (Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan) và
phía Nam (Malaysia, Indonesia, Philippines).
Sự thật đau đớn là,
chúng ta là một đế chế sụp đổ. Chúng ta đã mất lịch sử, chữ viết, kiến thức, mất
cả mối quan hệ máu máu huyết với đất nước chúng ta, thậm chí chúng ta đã mất đi
ký ức về vương quốc hùng mạnh đó. Nhưng từ tro tàn, một con phượng mới tri thức
sống dậy. Sự thật đã giải phóng tôi khỏi
phức cảm tự ti mà tôi thường mang theo từ khi còn nhỏ.
Bây giờ tôi biết rằng chúng tôi đã không sao chép bất cứ ai
và chúng tôi không phải là kẻ bắt chước. Kiến thức và trí tuệ của chúng tôi đã
được kết hợp chặt chẽ với lối sống Hán, ngôn ngữ và phong tục của chúng tôi, lộn
xộn và đồng hóa cho đến khi chúng tôi, những đứa trẻ Việt Nam, thậm chí còn
không nhận ra nó là gì, như đã từng thuộc về chúng ta. Nhưng trong động mạch và
tĩnh mạch của tôi chảy dòng máu cổ từ một đế chế tuyệt vời và vinh quang. Ngay
cả khi tôi là người duy nhất nhận ra điều này, ít nhất trong khi tôi vẫn còn sống,
những ký ức về tổ tiên của tôi vẫn còn.
Hầu hết người Hán miền Nam trên thực tế là người lai hoặc
người Việt / Yueh hoàn toàn. Máu không bao giờ bị mất vì hầu hết người Hán ở
Nam Hàn vẫn có thể cảm nhận được một số kết nối với Việt Nam, Thử nghiệm DNA không
nói dối. Miền Bắc Việt Nam không khác biệt với Nam Hán Trung Quốc.
Ancient Việt: Cradle
of Asian Civilization
Tao Babe
I was born in Vietnam.
As I am writing these words, I reflect upon what that
actually means in the truest and deepest sense of the word. Out of the shadowy recesses of my native
land’s past, swirling with mist and cannon smoke, I can barely see the outlines
of those who came before me; those fleeting, familiar faces of a thousand years
in the past; those who called themselves Vietnamese.
The smoke and mist gets thicker the farther back I try to
peer. After two-thousand years, there
are no faces left, only vague forms.
Past that, there is only darkness.
And there it stayed…DARK—for thousands of years.
I grew up thinking we were just a tiny subset of a huge and
powerful civilization to the north that was far, far older in documented
history; a civilization that invented a thousand important things, from
ceramic, to paper, to silk. As for us Vietnamese,
we were documented as inventing absolutely, positively nothing, our society not
technologically and advanced enough to have mental giants capable of doing such
feats. I thought we invented fish sauce,
but even that’s up for debate because historically, the Greeks have claim to
the idea first.
The Chinese to the north were a rich and powerful country
and we were the poor wannabes to the south who could barely clothe and feed our
own people. I grew up thinking that the
reason why the Vietnamese language and customs and culture was so similar to
the Chinese was because we copied them, being unable to come up with anything
original ourselves.
I am so very sorry.
I can only beg my ancestors for forgiveness. I didn’t know. How could I?
We were never told the truth, and the truth is:
Ancient Việt land, south of the Yellow River, is the cradle
of Asian civilization!
So how did we go from being the inventor of NOTHING to being
the cradle of Asian civilization?
Obviously, we do not have the historical writings to back this up. All of our long and illustrious history had
gotten erased over two-thousand years ago and suppressed on pain of death and
dismemberment. And besides, historical
writings are hardly the anchoring points with which to nail one’s evidence on
as everyone knows that history is written by the victors and may not
necessarily come anywhere close to being the truth.
No, this is an extraordinary claim, and as Carl Sagan says,
‘extraordinary claims require extraordinary evidence.’ So with little historical writings to back
this up, where would my ‘extraordinary evidence’ come from?
Two words—archaeogenetics and archaeology.
Archaeogenetics
Let’s start with Archaeogenetics, as it takes the genes to
make the people who create a civilization.
Archaeogenetics is the relatively new method of scientifically studying
the human past by applying the techniques of molecular population genetics by
using several methods: analysis of DNA
recovered from archaeological remains, analysis of DNA from modern populations,
and the application of statistical and mathematical methods to tie the
archaeological and the genetic material together.
This method has only recently been available to us due to
the groundbreaking work of geneticists who were able to completely sequence the
human genome. With that scientific blue
print, scientists are now able to trace human lineages backwards into the far,
distant past and shed a pure light of knowledge onto what was previously murky
and indistinct.
This is the opening statement from a document released in
1992 by a group of geneticists with the Genetics Society of America.
Human mitochondrial
DNAs (mtDNAs) from 153 independent samples
encompassing seven Asian populations
were surveyed for
sequence variation using
the polymerase chain reaction (PCR), restriction endonuclease analysis and oligonucleotide hybridization.
All Asian populations
were found to share two ancient AluIIDdeI polymorphisms at nps 10394
and 10397 and to be
genetically similar indicating
that they share
a common ancestry.
The greatest mtDNA
diversity and the
highest frequency of mtDNAs
with HfiaI/HincII morph
1 were observed in
the Vietnamese suggesting
a Southern Mongoloid origin of
Asians.
The high sequence diversity of the Vietnamese and the high
frequency of the HincII/H#aI morph 1 haplotypes suggest that Southern China is
the center of Asian mtDNA radiation (BLANC et al. 1983)…The high frequencies of
the deletion haplotype group D* mtDNAs in Southeast Asia, the Pacific islands,
and the New World implies that the migrants carrying this marker were
descendant from a single founder population. ~
The Genetics Society of America*
Their painstaking research and gene sequencing revealed an
astonishing truth: “The data provide
evidence that the Vietnamese are the
most diverse and, hence, the oldest population.“* This means (drum roll please), the history
that my people related to us, carried on the whispered teachings for lack of
written evidence, about our huge ancient Việt Empire, was true all along.
Archaeology
Now we go to Archaeology.
Books can be burned and historians can be buried alive to suppress truth
and history, but vast amounts of ancient artifacts lying undisturbed, under
layers of dirt for thousands of years cannot be destroyed so easily. With the recovery of the artifacts also come
the recovery of my people’s ancient past.
All that needs to be done is:
1) Locate ancient
bones and other things
2) Date them
3) Record their
positions geologically
That’s it. The truth
will pop out once the ancient artifacts have been found.
The date and the location is very important because before
111 BC, the region below Yangtze river, from the Pacific Ocean all the way to
the eastern edge of Burma, was all Vietnamese territory. The map below shows where the Vietnamese
regions are and what they were called.
This map does not show Taiwan, although the migration
patterns show that my ancient ancestors had traveled upwards towards that
island in at least three successive waves.
The first wave came in 4,000 BC from the area near Hoa Binh (in
present-day North Vietnam). Stone tools
and genetic material from bone fragments match those found from both
sites. The second wave came from Bac Son
area (also in present-day North Vietnam) and also showed matching tools, axes,
genetics, etc. The third wave was the
most diverse, coming from Central Asia (Java and Malaysia). This last wave settled along the coastal area
of central Vietnam and make up present day Champa people (more on this
migration pattern in a later posting).
The map shows how ancient Bách Việt (百越 / 百粵) looked like
in ancient times. The term Bách Việt
means một trăm bộ lạc Việt or 100 Việt Tribes, which goes back to the ancient
tale of Lạc Long Quân and Âu Cơ, and their 100 children born from one egg sac
with 100 eggs. Although the mythology
sounds like a children’s fairy tale, it is the scientific study of genetics
which determine the geographical spread of the Việt people in that area and not
someone’s fanciful imagination about a supposed glorious past which may or may
not have existed.
Anything found within that region that dates back before 111
BC is Vietnamese origin because that was where Vietnamese people lived for
thousands of years prior to 111 BC. Yes,
it is now Chinese territory and anything that happened after 111 BC can
arguably be claimed by the Chinese, but that does not negate the fact that Việt
people lived in that region prior to being taken over by the Han Chinese. This means that any ancient artifacts must be
correctly attributed to the Vietnamese and not to the Han Chinese.
Since I cannot go into detail of all the various artifacts
that have a Vietnamese origin due to the scope of this small posting, I am
going to focus on ceramics for now. I
will try to detail other archaeological findings in future postings.
According to LADIR Dynamics, Interactions and Reactivity
Laboratory at the University of Paris 6, ancient ceramic pieces date back to
well over 4000 BC (that’s more than 6,000 years ago). In their analysis, proto-porcelain and
celadon ware came out of Southeast Asia, where the Việt people were living at
the time.
The most ancient ceramic pieces (< 4000 B.C.) were found
in Taiwan, in the Philippines and in Vietnam.
The first Vietnamese ceramic potteries date back to the Hung period (700
BC). Han-Vietnamese pieces range from brown-red to beige-yellow, from gray to
white, and their style is very simple, in the Buddhist tradition. Celadon
stoneware appeared with political independence, under the Ly (1009-1225) and Trân
(1225-1400) dynasties and became very popular in China.
There is also written evidence of this still surviving in
Mongolia from a request made by Kublai Khan:
Kubilai Khan, the Mongolian emperor, asked that “white
porcelain bowls” be included in the tribute owed to him by a Vietnamese
prince. Ly and Trân monochrome ceramics
are covered with three types of enamel (ivory, brown, and jade color); they
include large jars, bowls, plates, cups, vases, and can be decorated with
leaves, flowers, animals, etc.
The analyses also identified the clay types and materials,
which nail the techniques used and the geographic area where the clay was taken
from.
The micro-structure of ceramics contains a great deal of
information on the techniques and materials used at the time. Thanks to Raman
spectrometry, composition can be analyzed without danger for the object
itself. It appears that Vietnamese
ceramics have a relatively high proportion of iron oxide, which explains their
color, as well as potassium oxide and especially alumina (>30%) and must be
fired at very high temperatures. Raman spectrometry can thus show the
difference between the modern copies and ancient.
With all this evidence comes the startling realization that
my ancestors were a once-mighty empire, spreading far and wide across the face
of the Asian continent. We had a long
and illustrious past, filled with great heroes and mighty kings.
Our people spread far and wide, migrating to lands far to
the north of present-day Vietnam. Our
genes—our maternal blood—runs through our brethren to the north (Japanese,
Korean, Taiwanese) and to the south (Malaysia, Indonesia, Philippines).
The painful truth is, we are a fallen empire. We lost our history, our writing, our
knowledge, our blood ties to our lands, we even lost our memories of that
once-mighty kingdom. But from the ashes
rise a new phoenix of understanding. The
truth has set me free from that sad inferiority complex that I used to carry
around with me as a child.
I know now that we didn’t copy anybody and we were not
wannabes. Our knowledge and our wisdom
has been incorporated into the Han Chinese way of life, our language and
customs, subverted and assimilated until we, the Vietnamese children, could not
even recognize it for what it was, as having once belonged to us. But in my arteries and my veins runs ancient
blood from a great and glorious empire.
Even if I am the only one who realizes this, at least while I am still
alive, the memories of my ancestors live on.
Most of the Southern Han Chinese are in fact a hybrid or
fully Viet/Yueh people. The blood was never lost as most Southern Han Chinese
can still feel some kind of connection to Vietnam, The DNA test don’t lie. The
north Vietnamnese are not that different from Southern Han Chinese.
CONGRATULATION !
Trả lờiXóa